Đường đời này, không ai cầm tay ai từ đêm đến sáng. Tựa núi núi đổ, tựa sông sông mòn. Chỉ có tựa mình là bền vững nhất. Hãy học cách bước đi một mình.
![học cách bước đi một mình Đường đời này, không ai cầm tay ai từ đêm đến sáng. Tựa núi núi đổ, tựa sông sông mòn. Chỉ có tựa mình là bền vững nhất. Hãy học cách bước đi một mình.](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiUd7425Tirau6eZj5b8taCR_nUHgA-Sg5o3JVGbZ0VuiEzTFzNNAgSlZ5p4oHWXNWuvHEXhQ4ZMNl-Gg9Ft7QYJMjsv3s19n2Hzucv53yotoBtK_a_MlzMF3v48AGq6AncZpYKxoSydah0/s400/buocdi.png) |
nguồn internet |
Hồi còn học sinh, tôi rất ngưỡng mộ những bạn học giỏi. Vì họ không dựa ai cả. Với tôi điểm thi có tốt là dựa vào người khác giúp đỡ. Tôi thấy áy náy khi làm phiền họ và cũng cảm nhận được họ không vui, họ giúp tôi một cách miễn cưỡng. Cũng phải thôi. Đâu ai muốn bỏ công sức học tập của mình cho đứa chép khác chép bài. Dựa vào người khác rất bập bênh. Họ vui họ giúp. Họ khó chịu họ mặc kệ. Vì thế mà điểm thi của tôi lúc cao lúc thấp. Tôi cảm giác như mình rất hèn hạ thấp kém khi đi năn nỉ sự giúp đỡ. Lâu dần không còn ai giúp đỡ cả, tôi mới lĩnh hội rằng tự thân vận động là tốt nhất. Một mặt có thể tự kiểm soát điểm thi của mình, một mặt không phải quỵ lụi ai. Nếu ai từng trải qua cảm giác này, chắc hẳn đã có lần trong giờ kiểm tra dù có gặp câu hỏi khó cũng nhất quyết không đi hỏi bài.
![học cách bước đi một mình không pguj thuộc kinh tế vào bố mẹ](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCzqGF8vSBqXhBvd5Bj1ehqFsy8wQAuocuhyphenhyphenJGa_aCxBrcK1mfWnieu5ALSDGj5u_7JtA6OUzhIsyc5Eg4jz_OS91lCZrboE8WP4JH9ajSBw0xFzhvgib2lXoWw6Ahy6w6lsK23smuHnMc/s320/bome.jpg) |
nguồn internet |
Lớn lên tôi lại sống dựa dẫm vào bố mẹ. Tôi sống bằng tiền trợ cấp của bố hàng tháng. Cha mẹ làm nông, thu không đủ chi, cuộc sống cũng rất khó khăn. Vì cố gắng trợ cấp cho tôi đầy đủ, bữa cơm của bố mẹ hôm rau hôm cá. Mà bản thân tôi cũng không tốt hơn. Tiền trợ cấp thị ít, chi phí sinh hoạt ở thành phố thì lớn. Nhìn bạn bè mua sắm quần nọ áo kia, đi Cafe quán này quán nọ, nhiều lúc cũng thấy mủn lòng. Đây là lúc tội nghĩ phải dựa vào mình. Tiêu tiền mình kiếm ra dù nhiều hay ít cũng rất hạnh phúc. Tự lo cho mình, tự mua chiếc váy mình thích, lâu lâu ăn một mình bữa sang chảnh và gửi tiền phụ giúp bố mẹ. Cuộc sống như vậy mới ý nghĩa.
![học cách bước đi một mình tuy học cách đi một mình rất khó khăn nhưng cuộc sống như vậy mới ý nghĩa](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgP0CYnHxluCBGtwO1oJttTrdSVQXl0aF_NQwH5yMgPWAQ5jLjcPrjNLJWH1AY3Koye17Js-FvLEu3JfKn_u3Q0PFz9Z8g4bxALOH9xPDFJebgOe-xFyKQkPQDvdEArb0jCGuK4HZZaHVQB/s400/132.jpg) |
nguồn internet |
Học cách bước đi một mình rất khó khăn. Không muốn dựa vào bạn trong giờ kiểm tra thì phải thức khuya học bài. Muốn không phụ thuộc về kinh tế thì phải cố gắng cày cuốc làm việc. Dù không dễ, nhưng cảm giác tự dựa vào mình rất thoải mái nhẹ nhàng. Không còn những lo lắng không có người giúp đỡ thì phải làm sao? Tôi phải mạnh mẽ để còn là chỗ dựa khi bố mẹ về già, khi em gái đi học.
0 coment rios: